Tìm kiếm

Tôi phát hiện ung thư trước ngày cưới

Điều khiến tôi khủng hoảng và suy nghĩ nhiều nhất đó là ngày tổ chức đám cưới của tôi không còn xa. Tại sao, căn bệnh lại chọn đúng lúc này để giáng xuống. Tôi đã mong chờ, mặt mày lúc nào cũng rạng rỡ chuẩn bị cho ngày mình kết đôi với người đàn ông của đời mình sau gần 4 năm yêu nhau trong xa cách. 

Quá trình phát hiện bệnh của tôi là một câu chuyện dài. Phải mất hơn 2 tháng, trải qua nhiều xét nghiệm, thăm khám ở 3 bệnh viện khác nhau ở Hà Nội tôi mới có được chẩn đoán chính xác mình mắc ung thư vú. Triệu chứng đầu tiên báo hiệu cho tôi bất ổn của cơ thể là một cục sưng nho nhỏ, đau nhẹ ở giữa cẳng tay. Một dấu hiệu thật hiếm để nghĩ rằng bạn bị ung thư vú.

Khoảng hơn 2 tháng đó với những ghi ngờ không có câu trả lời, tâm trạng tôi rất phức tạp, lúc thì tràn trề hy vọng chắc mình chẳng sao, lúc thì hoảng loạn, sợ hãi vì linh cảm có điều chẳng lành.

Ngày tôi nhận chẩn đoán, chắc có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ quên được. Đó là ngày phụ nữ Việt Nam 20/10/2012. Tôi cầm chẩn đoán mình mắc ung thư vú thể ống xâm nhập tại bệnh viện K Hà Nội, lúc đó đã hơn 5h chiều. Người ở cạnh tôi lúc đó là một đồng nghiệp làm cùng ở trường Đại học. Chị ấy cũng là một bệnh nhân ung thư vú làm xét nghiệm cùng tôi ngày hôm đó. Cả tôi và chị đều nhận những kết quả không mong đợi. Tôi không khóc được. Cầm kết quả, hai chị em lặng lẽ ra về.

Điều khiến tôi khủng hoảng và suy nghĩ nhiều nhất đó là ngày tổ chức đám cưới của tôi không còn xa. Tại sao, căn bệnh lại chọn đúng lúc này để giáng xuống. Tôi đã mong chờ, mặt mày lúc nào cũng rạng rỡ chuẩn bị cho ngày mình kết đôi với người đàn ông của đời mình sau gần 4 năm yêu nhau trong xa cách. Tôi không biết phải nên như thế nào mới là tốt nhất cho mình, cho người mình yêu và cho những người yêu thương tôi. Thật lòng, thời gian lên kế hoạch và nghĩ về đám cưới là khoảng thời gian hạnh phúc của tôi. Tôi đã mơ, đã tin rằng đời mình sẽ sang một trang mới thật tươi đẹp sau khi tôi kết hôn.

 

Khi bình tĩnh hơn, tôi lại phải đối mặt với khó khăn kế tiếp là không có đủ thông tin để quyết định mình nên bắt đầu điều trị như thế nào. Có thể tôi đã bỏ lỡ cơ hội của mình khi dành thời gian để tìm kiếm đủ thông tin, tham khảo nhiều nguồn trước khi ra quyết định. Tuy vậy, tôi tin rằng, tính mạng và sức khỏe là tài sản quý giá nhất của mình, bác sĩ sẽ cùng mình bảo vệ nó. Tôi không thích giao toàn quyền quyết định cho bác sĩ, nếu bác sĩ làm vậy là cũng nhận tất cả rủi ro về phía mình.

Hiện tại tôi vẫn đang sử dụng phác đồ điều trị nội tiết và truyền hóa chất tái tạo xương, tôi chưa qua giai đoạn truyền hóa chất toàn thân, chưa rụng tóc. Do vậy, tôi không có nhiều sự thay đổi đáng kể về ngoại hình. Tôi cũng không nhận biết được nhiều những thay đổi về tinh thần. Có những điều tôi đã biết từ trước kia, nhưng chưa hiểu. Mắc bệnh rồi, tôi thấm thía những điều ấy hơn. Ví dụ đơn giản nhất là trước kia tôi nghe, tôi biết rằng chẳng có gì quý hơn sức khỏe và thời gian nhưng biết rồi đôi khi quên, đôi khi bỏ đó, biết mà không biến thành hành động. Giờ thì thấm thía vô cùng.

Gia đình tôi có một người cô ruột là em gái của bố cũng mắc ung thư vú. Cô ấy rất đáng thương. Cô lấy chồng trễ muộn, chồng nghiện rượu và qua đời vì ung thư để lại cho cô hai đứa con dại. Lúc nào cũng chăm chỉ làm lụng, lo lắng cho con cái. Đáng thương hơn cả là cô ấy ít giao tiếp, va chạm xã hội, chẳng thương gì chính bản thân mình.

Bác sĩ điều trị ung bướu ở Việt Nam mình còn thiếu hụt nghiêm trọng về số lượng, bệnh nhân quá đông, nên thời gian dành cho bệnh nhân rất eo hẹp. Khi đến viện gặp bác sĩ tôi lúc nào cũng bị cảm giác vội vội vàng vàng chi phối suy nghĩ và hành động của mình. Làm gì thì làm nhanh, hỏi gì thì hỏi nhanh để đến lượt bệnh nhân khác hoặc sợ bác sĩ lại có việc khác, hoặc sợ bác sĩ mắng mỏ.

Việc đầu tiên tôi làm là tìm hiểu quy trình khám, điều trị và thanh toán viện phí để đỡ vất vả cho chính mình và bớt áp lực cho bác sĩ, y tá. Việc tiếp theo là ghi vào sổ những băn khoăn, câu hỏi hoặc triệu chứng, bất thường xảy ra trong quá trình điều trị để trình bày với bác sĩ một cách rõ ràng, mạch lạc và ngắn gọn lo lắng của mình.

Tôi cũng muốn động viên những bệnh nhân ung thư như tôi một điều rằng: các chị có quyền được hỏi bác sĩ điều mình không hiểu, điều mình muốn biết về bệnh tình của mình. Bác sĩ có mắng mình ngu ngốc cũng chẳng sao. Bác sĩ đã phải học hàng chục năm về căn bệnh mới có hiểu biết như vậy, một người bình thường chẳng học chữ nào về y khoa, hỏi những câu ngớ ngẩn hoặc vô lý cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả. Tính mạng là của mình cơ mà.

Tôi may mắn có người chồng yêu thương và đồng hành với tôi trên chặng đường gian khó nhất của cuộc đời. Tôi có lúc tự tin nghĩ rằng những lúc khó khăn, đau khổ nhất của đời mình đã qua rồi. Giả sử khó khăn có đến nữa thì cũng bình thường thôi. Tôi không thể ngờ, thách thức này quá lớn đến vậy. Nếu không có chồng, gia đình, bạn bè, đồng nghiệp và cộng đồng, tôi không thể đứng vững được trước cơn sóng gió này. Tình yêu của họ tiếp cho tôi nghị lực để chiến đấu với vô vàn khó khăn vẫn còn đang chờ tôi ở phía trước.

 

Tôi mới phát hiện thêm một khối u ác tính thứ hai và phẫu thuật thêm lần nữa vào cuối tháng 8/2013. Thật không may, khối u ác tính thứ hai là một thể khác của ung thư vú, không giống với thể ung thư trong lần mổ ban đầu. Tôi sẽ sớm tiến hành truyền hóa chất toàn thân. Sau khi truyền hóa chất, tôi mong muốn được phẫu thuật lần 3 để cắt toàn bộ tuyến vú vì tôi có linh cảm mạnh mẽ rằng, ngực còn lại của tôi cũng đã có tế bào ung thư mà các xét nghiệm không thể phát hiện ra được. Tôi hy vọng, phẫu thuật cắt toàn bộ tuyến vú sẽ cho tôi thêm thời gian được sống bên người đàn ông tôi yêu và làm những việc tôi khao khát làm cho chính mình, cho Mạng lưới ung thư vú Việt Nam.

Thương Sobey

Hà Nội, tháng 9/2013