Mồ hôi tuôn ra ướt đầm trên khuôn mặt và thân hình của bạn Nghĩa, khuôn mặt đỏ rực còn nụ cười thì không còn có thể toe toét hơn được nữa. Vượt qua bản thân mình, vượt qua những rào cản để đến với một cuộc thi Marathon chuyên nghiệp trên chính đôi chân của mình là điều mà bạn Nghĩa và bạn UTV rất hãnh diện.
Tầm này năm ngoái (2016), một vài anh chị rủ bạn Nghĩa chạy ở Đà Nẵng. Ban đầu, bạn Nghĩa có chút e ngại và tự ti nên phải bàn bạc với bạn UTV rằng “Mình đăng ký thi chạy có được không nhỉ?” Bạn UTV không đồng ý cũng không phản đối nhưng có vẻ như bạn ấy chưa tin vào khả năng của bạn Nghĩa.
Thế là hai bạn lên kế hoạch tập luyện, kể ra thì bạn Nghĩa tập môn nào cũng phải tuỳ thuộc vào bạn ấy đấy, từ bóng bàn, yoga, bóng đá, bơi lội… và bây giờ là môn chạy bộ. Nếu bạn UTV không vui thì hai bạn cũng không thể nào tập cùng nhau được đâu. Ban đầu hai bạn chạy ít, đi bộ nhiều, mỗi lần khoảng 2-3 km, sau đó tăng dần quãng đường lên, chạy nhiều hơn và đi bộ ít lại. Hai đứa phải tranh thủ sắp xếp thời gian sao cho cả hai đều cùng vui vẻ mới được cơ. Khi đã quen, hai đứa có thể cùng chạy với nhau hơn 10 km không nghỉ. Mấy anh chị bảo bạn Nghĩa đăng ký chạy 21 km, bạn Nghĩa cũng bàn với bạn UTV. Nhưng vì bạn ấy có vẻ không hào hứng lắm nên hai bạn quyết định đăng ký chạy 10 km cho lần đầu tiên này. Mọi thủ tục đăng ký đã xong. Gần đến ngày chạy, bạn Ái Nghĩa bị cảm nên ho rất nhiều, bạn UTV cũng lo lắng lắm. Hai đứa nhắc nhau uống thuốc nè, uống cam và ăn nhiều hơn bình thường với hy vọng bạn cảm kia không quấy rầy nữa. May thay, còn khoảng 2 ngày trước cuộc thi, bạn Nghĩa chỉ còn ho ít và khàn tiếng nhẹ thôi.
Đây là cuộc thi đẳng cấp quốc tế với gần 5000 người tham gia. Không chỉ là giải chạy mà còn là sân chơi giao lưu, kết nối những người thích chạy bộ và hoạt động ngoài trời.
Sắp tới ngày chạy.
Sau gần một ngày gặp gỡ vui chơi cùng các anh chị và các bạn nhóm chạy cộng tác viên, bạn Nghĩa đã thấy thể lực hồi phục gần hoàn toàn. Hai đứa đã sẵn sàng cho cuộc hành trình khám phá vào sáng sớm ngày hôm sau. Đêm hôm trước ngày chạy, sau khi gắn số BIB lên áo, bạn Nghĩa cứ suy nghĩ mãi và cảm thấy thiếu thứ gì đó, rồi quyết định viết một dòng trạng thái ngắn lên Mạng lưới UTV Việt Nam nhắn nhủ đến những người bạn cùng chiến tuyến rằng
“Sáng mai mình sẽ tham gia chạy 10 km ở Đà Nẵng, mục đích là để vượt qua chính mình và cũng muốn nhắn với tất cả mọi người rằng chúng ta vẫn là những người khỏe mạnh không phải người bệnh nha. Cả nhà cổ vũ cho mình nghen. Sáng mai chạy xong sẽ cập nhật tiếp nhé! @Nguyễn Thuỷ Tiên chị sẽ gắn thêm nơ hồng lên áo nữa á
Đến đây thì nhớ ra là quên gắn Nơ hồng lên áo, bạn Nghĩa cùng bạn UTV chạy vì bản thân và những người bạn Nơ hồng của mình nữa mà. Bạn Nghĩa cẩn thận gắn nơ lên áo rồi đi ngủ.
Sáng hôm chạy ấy, động lực chạy vì những người bạn Nơ hồng càng lúc càng thôi thúc những bước chạy của hai bạn trên đường chạy. Quãng đường 10 km từ vạch xuất phát cứ vậy mà nhanh chóng ngắn lại. Chạy được 2km rồi 4km… Có những khoảnh khắc đôi chân nhỏ của bạn Nghĩa nhắc nhở bằng những cảm giác hơi khó chịu, thế là hai bạn đi bộ, hít thở sâu, rồi tiếp tục chạy. Đoạn đường gần đến đích cảm giác không thể nào tả nổi. Không khí nhộn nhịp. Tiếng nhạc sôi động tiếng mọi người cười nói reo hò. Tiếng người dẫn chương trình đọc số BIB của bạn Nghĩa. Bước chân của bạn ấy bổng trở nên rộn ràng, bạn ấy nhún nhảy và lắc lư theo điệu nhạc. Bước qua vạch đích, một bạn của BTC bước ra trao cho bạn Nghĩa tấm huy chương. Thật không gì có thể tả được, mồ hôi tuôn ra ướt đầm trên khuôn mặt và thân hình của bạn Nghĩa, khuôn mặt đỏ rực còn nụ cười thì không còn có thể toe toét hơn được nữa.
Giây phút Nghĩa cán đích đường chạy đầy cảm xúc và tự hào
Vượt qua bản thân mình, vượt qua những rào cản để đến với một cuộc thi Marathons chuyên nghiệp trên chính đôi chân của mình là điều mà bạn Nghĩa rất hãnh diện (Nói thiệt nghe gặp ai cũng khoe hết trơn á, hihi). Đây là một trải nghiệm mà suốt cuộc đời này bạn ấy luôn trân trọng.
Niềm vui không thể giấu đi của Nghĩa khi vượt qua những rào cản để đến với cuộc thi Marathons chuyên nghiệp trên chính đôi chân của mình
Bạn Nghĩa sẽ tiếp tục đồng hành cùng bạn UTV để tiếp tục chinh phục những chặng đường và những cự ly mới nhé.
Cuối cùng bạn Nghĩa muốn gửi đến những người bạn Nơ hồng của bạn ấy lời nhắn rằng bạn UTV không có gì đáng sợ cả. Hãy làm bạn đồng hành với bạn ấy như cách bạn Nghĩa đã ở cùng bạn UTV hơn 6 năm rồi. Hai bạn rất thân nhau, cùng nhau sống vui vẻ, nắm tay nhau chinh phục những khó khăn thử thách, cùng nhau lập nên những kỳ tích và cùng tận hưởng sự ngọt ngào của hương vị cuộc sống.
Tự tin làm điều mình thích nhé Nơ hồng của tôi!
Bài chia sẻ của chị Nghĩa – Thành viên Mạng lưới Ung thư vú Việt Nam