Tìm kiếm

Các con là động lực để tôi sống và chiến đấu chống ung thư vú

Chị em đi trước còn khuyên tôi nên đội tóc giả đến khi con đi ngủ để chúng không ghê sợ mình. Nhưng rồi tôi quyết định gần gũi con, nói với con rằng:” mẹ bị bệnh nên tóc mẹ rụng, mẹ hết bệnh rồi tóc mẹ sẽ mọc lại”. Dần dần, các con tôi cũng hiểu rằng mẹ bị ốm nên mới thế và chúng rất quấn mẹ, mỗi khi mẹ ở viện về, mỗi khi mẹ mệt mỏi. Đấy là động lực to lớn giúp tôi chiến đấu với căn bệnh ung thư vú này.

Tôi là Lê Thị Ngọc Anh, sinh năm 1976 tại Thanh Hóa.

Tháng 5/2012 tôi vui sướng nhận bằng thạc sĩ bên cạnh người thân và bạn bè. Vì nghĩ chả mấy khi ra Hà Nội nữa nên tôi quyết định đi khám bệnh. Tôi cũng không nghĩ rằng mình lại mạnh dạn và bước vào phòng siêu âm vú. Và rồi bác sĩ bảo tôi có một khối u, ranh giới và bờ của khối u thì không rõ ràng, bác sĩ cũng nhận định rằng khối u đấy không bình thường và khuyên tôi nên đên các bệnh viện chuyên khoa để khám lại. Tôi run sợ và khóc luôn trên bàn siêu âm.

Cuối tháng 6/2012, sau nhiều lần khám hết bệnh viện này, phòng khám nọ, tôi nhận tin mình bị ung thư vú độ 2 tại bệnh viện K- HN. Gần một tuần sau tôi mổ tại Viện K cơ sở 3. Ca mổ kéo dài 1 tiếng 15 phút. Tôi hụt hẫng khi tháo vết băng và thấy mình chỉ còn một bên ngực.

Lần đầu tiên truyền hóa chất, tôi chuẩn bị tâm lý tóc mình sẽ bị rụng. Ngày thứ 15-16 của đợt truyền hóa chất tôi khẽ cào tóc và thấy tóc bắt đầu rụng, tôi thoáng mừng vì tóc mình rụng ít. Nhưng rồi đến ngày thứ 19 tóc tôi đã rụng hết. Nhìn thấy tôi như vậy, các con tôi rất sợ. Chị em đi trước còn khuyên tôi nên đội tóc giả đến khi con đi ngủ để chúng không ghê sợ mình. Nhưng rồi tôi quyết định gần gũi con, nói với con rằng:” mẹ bị bệnh nên tóc mẹ rụng, mẹ hết bệnh rồi tóc mẹ sẽ mọc lại”. Dần dần, các con tôi cũng hiểu rằng mẹ bị ốm nên mới thế và chúng rất quấn mẹ, mỗi khi mẹ ở viện về, mỗi khi mẹ mệt mỏi. Đấy là động lực to lớn giúp tôi chiến đấu với căn bệnh ung thư vú này.

Con trai út của tôi có thói quen sờ ti mẹ đi ngủ có hôm giật mình nó hỏi:” thôi chết rồi một cái ti của mẹ đâu rồi” Tôi dỗ cháu rằng mẹ bị bệnh bác sĩ cắt của mẹ bao giờ mẹ hết bệnh ti lại mọc. Nhiều hôm buồn cười khi con tôi cứ hỏi:” sao ti của mẹ lâu mọc thế”.

Con trai út còn rất hay trêu tôi “Con mách với mọi người là mẹ rụng hết tóc”. Nhiều hôm còn hét toáng lên dọa mẹ: “Mọi người ơi lại đây mà xem có bà trọc đầu này”. Thế nhưng người khác hỏi thì cháu lại giấu, chỉ bảo mẹ bị ốm. Tôi thấy vui mừng vì con mình cũng biết bảo vệ và yêu thương mẹ theo cách của nó.

2 năm điều trị bệnh, với 8 đợt truyền hóa chất giờ đây tóc tôi đã mọc lại, tôi thấy kiểu tóc ngắn này cũng khá hợp với khuôn mặt của tôi. Tôi tự tin không phải đội tóc giả mỗi khi đến trường. Tôi sống vui hằng ngày và chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện mình là một người có bệnh. Tôi nghĩ cuộc sống còn nhiều niềm vui đang cần tôi. Tôi vui vẻ thì mọi người xung quanh tôi cũng vui vẻ. Vậy tôi cứ cười mà bước tiếp thôi.

Câu chuyện của Chị Lê Thị Ngọc Anh 
Người chụp và ghi chép câu chuyệnChị Nguyễn Thị Xuân (1991)